nh sống như người đi tu, chả thiết tha ham muốn gì cả, yêu vợ cũng thôi hẳn. Anh không thể làm chỗ dựa cho tôi từ tinh thần đến vật chất nên tôi bắt buộc phải chịu đựng một mình.
Tôi năm nay 35 tuổi, cái tuổi chưa già nhưng cũng không còn trẻ. Tôi quen em khi cùng theo một khóa học, cũng được gần một năm rồi. Em bình thường, không đẹp trai nhưng mạnh mẽ, hiểu biết và rất đa tài, kém tôi 6 tuổi, chưa lập gia đình. Tôi quý em vì ngưỡng mộ tài năng, em ít chú ý đến tôi vì ngoài giờ học, có rất nhiều bạn khác quan tâm hỏi han, nhờ vả. Tôi cũng hay hỏi em , nhờ việc này việc nọ, thi thoảng em mới giúp tôi và cũng có lúc giúp rất nhiệt tình. Mối quan hệ của tôi và em không có gì đặc biệt cho đến một ngày em đến nhà tôi chơi để giúp một số việc. Cuộc trò chuyện kéo dài không dứt vì chúng tôi cùng cảm thấy thú vị. Em và tôi có cùng sở thích uống trà, em hẹn tôi hôm nào đến nhà, em mời tôi thưởng thức một loại trà vô cùng đặc biệt. Tôi rất vui vẻ nhận lời.
Nơi em ở khá gần nơi tôi làm việc nên buổi trưa hôm ấy tôi tranh thủ rủ em đi ăn, rồi về nhà em uống trà. Những chén trà em mời tôi thật đặc biệt đúng như lời em nói, 2 giờ đồng hồ trôi nhanh cùng những câu chuyện của tôi với em. Khi chuẩn bị ra về thì đột ngột em ôm chặt lấy tôi, nói rất thương tôi, thiệt thòi và muốn bù đắp cho tôi. Khá bất ngờ nên tôi hỏi em cái ôm này là gì, em hỏi lại tôi thế chị nghĩ thế nào? Tôi bảo coi cái ôm này của em là tình cảm con người với con người, là sự san sẻ và cảm thông. Em nói: Chị nghĩ vậy cũng được.
Tôi bình thản ra về, trong lòng rất bối rối, nhưng cái ham muốn bản năng đã nằm im trong tôi từ lâu giờ trỗi dậy mãnh liệt. Tự dưng tôi có cái cảm giác thèm khát một bờ vai để dựa dẫm ghê gớm.
Tôi bề ngoài bình thường, không xinh đẹp nhưng có duyên ngầm, lập gia đình cách đây 10 năm, có 2 con nhỏ. Cuộc sống của tôi trước khi lấy chồng nói chung ít niềm vui và nhiều nỗi buồn. Tôi phải trải qua một cuộc sống nhiều đau đớn, tổn thương, bị bạo hành cả thể xác lẫn tinh thần mặc dù tôi, theo nhận xét của mọi người, là một đứa trẻ khá tháo vát giỏi giang, ngoan hiền và học giỏi. Tôi còn bị lạm dụng khá nhiều lần nhưng không có ai bảo vệ. Tuổi trẻ mơn mởn tươi đẹp với tôi lại chỉ là nhưng tháng ngày tủi hận, buồn bã, cô đơn.
Tôi có rất nhiều người theo đuổi nhưng nỗi đau đã làm tuột đi rất nhiều cơ hội, để rồi khi tôi yêu lại phải gặp những người không ra gì. Yêu và kết hôn với chồng bây giờ, tôi chỉ ước mình có mái ấm bình yên nên đã chọn anh là người hiền lành và yêu thương mình thật sự. Cuộc sống những ngày đầu vất vả vì chúng tôi phải tự lập hoàn toàn, anh quá hiền lành nên rất dễ bị bạn bè lợi dụng. Trước lúc cưới, anh đã mua được mảnh đất, rồi lại bị người thân chiếm mất vì anh quá cả tin. Vậy là tôi lại phải động viên, vực anh dậy để cùng làm lại.
Không biết bao giọt mồ hôi chúng tôi cùng đổ xuống, cuối cùng đã có đất, nhà riêng và một công ty nho nhỏ do mình làm chủ. Anh rất chăm chỉ nên không nề hà công việc, tuy nhiên do thói quen quá ôm đồm nên anh thường không thể giải quyết công việc đến đầu đến cuối, việc gì vào tay anh cũng dở dang. Chúng tôi mất mát và thiệt thòi rất nhiều tiền vì cái kiểu làm việc như vậy. Rồi việc tin người của anh, tôi nhắc nhở rất nhiều nhưng mất tiền thường xuyên xảy ra vì anh cho vay nợ hoặc cho mua chịu. Khi chuyện xảy ra rồi anh lại đùn cho tôi giải quyết.
Anh rất tốt và rất yêu tôi, nhưng cũng thật vô tâm, sự say mê công việc khiến anh thường xuyên đi sớm về khuya, lên giường là mệt mỏi ngủ luôn. Vợ chồng son mà nhiều khi 1 – 2 tháng chúng tôi mới có một lần sinh hoạt vợ chồng, mà lần đấy cũng chả ra sao cả vì anh bị xuất tinh sớm. Đến lúc tôi mang bầu anh kiêng hẳn, thời gian có đến 14 – 15 tháng 2 vợ chồng không sinh hoạt, lắm lúc tôi nghĩ, nếu không phải là anh thì tôi đã nghĩ chồng mình ngoại tình. Thú thực tôi cũng bức xúc, đôi khi ham muốn lên cao mà nhìn sang chồng đang ngáy khò khò nên cũng đành thôi. Sống với nhau từng ấy năm trời, nhưng nếu để anh chủ động thì 99% là thất bại. Bực mình nhưng thương anh, sợ anh mặc cảm nên tôi chỉ thủ thỉ gợi ý anh tìm cách khắc phục, nói hoài anh chỉ cười lảng tránh mà chả làm gì.
Tôi cũng tự mình chủ động tìm cách cải thiện, nhưng thú thực là rất khó với một người cứ động vào là “súng cướp cò”. Vậy thôi, tôi coi như mình sống chung với lũ và tự tìm cánh giải tỏa cho bản thân trở về trạng thái cân bằng. Chúng tôi vẫn hạnh phúc và vui vẻ bên nhau, tôi yêu anh và tự bằng lòng với việc hàng đêm ôm anh nằm ngủ. Những tưởng như thế là thôi, vậy mà sau một cơn cảm lạnh anh bị bệnh, sức khỏe yếu đi nhiều, không còn làm việc gì được mà chỉ còn ngồi một chỗ.
Rồi con tôi lại bị bệnh nặng, đứng trước sự sống và cái chết, tôi đơn độc chống chọi lại với số phận để giành giật sự sống cho con. Mọi gánh nặng đổ hết lên đầu tôi, anh gần như buông xuôi để mặc cuộc sống cho tôi lo. Gần 2 năm trời lo cho 2 bố con nằm viện, tôi cứ chạy đi chạy lại, rồi gồng lên lo công việc của công ty. Những khó khăn kinh tế làm tôi tưởng như không thể nào vượt qua nổi và những nỗi đau tinh thần trước mất mát của con khiến tôi chỉ ước gì như mình chưa từng tồn tại. Anh không thể làm chỗ dựa cho tôi từ tinh thần đến vật chất nên tôi bắt buộc phải chịu đựng một mình.
Rồi mọi cái cũng qua, anh ổn định hơn, khỏe hơn nhưng giờ đây lơ đãng hẳn với công việc. Anh ngại ra khỏi nhà, ngại giao tiếp và thành một thói quen lúc nào cũng để mọi việc tôi lo. Anh sống như người đi tu, chả thiết tha ham muốn gì cả, yêu vợ cũng thôi hẳn. Con tôi đã khỏe lại nhưng mất mát thì không thay đổi được và hiểm nguy đến tính mạng vẫn còn lơ lửng trên đầu. Mục đích phải chiến đấu để bằng giá nào cũng phải cứu con khiến tôi mạnh mẽ hơn. Nhưng cũng có những lúc tôi thấy cuộc đời mình thật đau đớn và chông chênh.
Tôi đã khóc trong nhiều đêm khi tất cả đã say ngủ, để rồi lại cười thật tươi lạc quan vào ban ngày làm chỗ dựa cho mọi người. Tôi chưa một lần tìm đến bờ vai nào để dựa dẫm trong khoảng thời gian qua, tôi không đẹp nhưng vẫn có một cái gì đó khiến những người đàn ông yêu tôi, khi biết tôi rơi vào hoàn cảnh này đã có nhiều người đến bên tôi để san sẻ, cho tôi dựa dẫm. Tôi chỉ im lặng cười chứ không rơi nước mắt, vậy mà lần này tâm tư tôi xáo trộn mạnh trước cái ôm của em.
Em là kẻ lãng tử chứ không phải người đàn ông của gia đình, vậy nên tôi chợt nghĩ đến một mối quan hệ mà tôi và em đều là kẻ nhận. Có lẽ mọi chuyện sẽ không đơn giản vậy, những hệ lụy cho chuyện ngoại tình không bao giờ nhẹ nhàng với bất cứ ai. Tôi nghĩ đến anh, đến con, đến danh dự rồi lại nghĩ đến mình. Những câu hỏi không có lời giải đáp.