Trong lịch sử loài người, chúng ta đã chứng kiến hàng ngàn cuộc chiến tranh nổ ra trên khắp thế giới vì nhiều lý do và mục đích khác nhau. Vị tướng nổi tiếng William Tecuseh Sherman của phe Liên bang Miền Bắc trong cuộc nội chiến Mỹ, vị “tướng lĩnh đầu tiên của nền quân sự hiện đại” đã từng thốt lên: “Chiến tranh là địa ngục.”
Quả thật, ngoài những cuộc chiến tranh chính nghĩa vì mục đích cao cả, trong lịch sử loài người không thiếu những cuộc chiến tranh phi lý với những lý do vô cùng ngớ ngẩn và nực cười, nhưng hậu quả mà chúng để lại thì vô cùng khủng khiếp.
Ở kỳ trước, chúng tôi đã giới thiệu với bạn đọc 2 trong số những cuộc chiến tranh được coi là phi lý và ngớ ngẩn nhất trong lịch sử loài người, và trong kỳ 2 này, chúng tôi tiếp tục đề cập đến những cuộc chiến tranh bi hài không kém.
3. Cuộc chiến Karansebes (1788)
Một cuộc chiến nổ ra bất ngờ giữa một đạo quân khổng lồ và kẻ thù tưởng tượng, gây ra thương vong khủng khiếp, xuất phát từ thói rượu chè của những người lính kỵ binh.
Cuộc chiến bắt đầu như thế nào?
Năm 1788, đế quốc Áo phát động chiến tranh với Thổ Nhĩ Kỳ. Quân đội Áo với khoảng 100.000 quân tiến xuống thị trấn Karansebes (thị trấn Caransebes thuộc Rumani ngày nay) để chiến đấu với lực lượng của quân Thổ đang áp sát.
100.000 quân Áo trên đường hành quân tìm diệt quân Thổ
Sau khi đội quân chủ lực hạ trại nghỉ qua đêm ở thị trấn Karansebes, lực lượng tiên phong của quân Áo gồm các kỵ binh nhẹ vượt sông Timis gần đó để thực hiện nhiệm vụ trinh sát nhằm phát hiện sự hiện diện của quân Thổ.
Trong quá trình trinh sát, đội kỵ binh này không phát hiện bất cứ bóng dáng quân Thổ nào, tuy nhiên họ bắt gặp một đoàn người du mục và những người lính mệt mỏi này quyết định mua rượu của dân du mục để chè chén với nhau.
Một lúc sau, một đơn vị bộ binh cũng vượt sông và nhìn thấy đội kỵ binh đang túy lúy với nhau. Những người lính bộ binh này xin được nhập tiệc, song đội kỵ binh khăng khăng không chịu, và họ nảy ra một ý tưởng là dựng lên một chiến lũy tạm thời bằng các thùng rượu ngăn cách họ với lính bộ binh. Một cuộc tranh cãi kịch liệt nổ ra, và đột nhiên một người lính nổ súng.
Điều gì xảy ra tiếp theo?
Ngay lập tức, đội kỵ binh và nhóm bộ binh nổ súng loạn xạ và quyết ăn thua đủ với nhau. Trong lúc hỗn loạn, một số lính bộ binh chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao bắt đầu kêu lên “Quân Thổ! Quân Thổ!” Nghe thấy thế, đội kỵ binh hoảng hốt bỏ chạy vào bóng đêm và nghĩ rằng một đạo quân khổng lồ của Thổ Nhĩ Kỳ đang áp sát để tấn công họ.
Đơn vị bộ binh gồm những người lính đến từ Ý, vùng Balkan, Áo và nhiều dân tộc thiểu số khác vốn không hiểu được ngôn ngữ của nhau cũng bắt đầu bỏ chạy. Vì không biết ai đã đưa ra cảnh báo sai về quân Thổ nên họ cứ chạy bừa và không nói lại với những người khác, khiến cả đơn vị tán loạn như ong vỡ tổ.
Bộ binh lao vào bắn nhau điên cuồng khi tưởng quân Thổ tấn công
Tình hình càng tệ hại hơn khi các sĩ quan chỉ huy trong một nỗ lực kiểm soát tình hình đã hét to “Halt! Halt!” (Dừng lại, Dừng lại), thế nhưng các binh sĩ thuộc quyền không biết tiếng Đức thì lại cứ đinh ninh đấy là tiếng thét “Allah! Allah!” của quân Thổ theo đạo Hồi.
Về phần đội kỵ binh, khi họ hốt hoảng tháo chạy về trại, một viên chỉ huy lực lượng tuần phòng tại doanh trại lại cho rằng đó là lực lượng kỵ binh của quân Thổ đang tấn công, thế là ông ta ra lệnh cho lực lượng pháo binh khai hỏa. Khi tiếng đại bác vang lên, cả doanh trại bừng tỉnh, và thay vì bình tĩnh xem xét xem chuyện gì đang xảy ra, họ thi nhau bỏ chạy tán loạn và nổ súng điên cuồng về mọi hướng.
Các binh sĩ trong cơn hoảng loạn vớ lấy súng và bắn vào bất cứ bóng dáng nào mà họ nhìn thấy trong doanh trại với ý nghĩ rằng quân Thổ đang tràn ngập. Tình hình càng lúc càng trở nên hỗn loạn và căng thẳng trong doanh trại của quân Áo.
Quân Áo gánh chịu thương vong nặng nề trước kẻ thù tưởng tượng
Tình hình chỉ lắng dịu khi quân Áo nhận được lệnh rút lui toàn diện trước kẻ thù tưởng tượng, và trong khi vội vàng rút chạy, tổng tư lệnh của quân Áo là Joseph II Đại đế đã bị ngã từ trên lưng ngựa xuống một khe suối.
Ai giành thắng lợi trong cuộc chiến?
Kẻ giành thắng lợi thực sự trong cuộc chiến này chính là sự ngu ngốc. Hai ngày sau đó, khi quân Thổ kéo đến thị trấn này, họ chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng với gần 10.000 lính Áo chết và bị thương nằm la liệt trên cánh đồng. Quân Thổ đã chiếm được thị trấn Karansebes và hình thành thế bao vây cả khu vực rộng lớn ở đây mà không phải nổ một phát súng nào.
4.Cuộc chiến Con lợn (1859)
Sau khi nước Mỹ giành độc lập từ cuộc cách mạng năm 1776, mối quan hệ giữa Mỹ và Anh đã trở nên căng thẳng trong suốt một thế kỷ sau đó. Vào năm 1859, giữa 2 nước suýt nữa đã nổ ra một cuộc chiến tranh tổng lực chỉ vì… một con lợn rất đỗi tầm thường.
Cuộc chiến nổ ra như thế nào?
Năm 1846, Mỹ và Anh ký Hiệp ước Oregon nhằm giải quyết tranh chấp lãnh thổ tại Oregon bằng cách phân chia phần lãnh thổ Oregon/Hạt Columbia (bang Washington ngày nay) giữa Mỹ và Anh “dọc vĩ tuyến 49 ở chính giữa eo biển đi từ đảo Vancouver tới eo Juan de Fuca và ra Thái Bình Dương”.
Tuy nhiên vì thời đó bản đồ mô tả khu vực này còn rất hiếm hoi và thiếu chính xác nên 2 bên lại có 2 cách hiểu khác nhau về phần chính giữa của eo biển này, đó chính là một con lạch mang tên Haro ở phía tây đảo San Juan và một con lạch mang tên Rosario ở phía đông đối diện hòn đảo này. Kết quả là hai bên đều không biết đích xác biên giới nằm chỗ nào, và hòn đảo San Juan ở chính giữa hai con lạch này trở thành mục tiêu tranh chấp.
Bản đồ minh họa tranh chấp biên giới giữa Anh và Mỹ
Tuy nhiên cuộc tranh chấp này vẫn chỉ diễn ra ngấm ngầm trong nhiều năm trời mà không có vấn đề gì xảy ra, cho đến ngày một con lợn xuất hiện và khiến hai nước suýt rơi vào một cuộc chiến tàn khốc.
Vào thời điểm đó, công ty Hudson Bay của Anh đã cho người đến khai thác hòn đảo San Juan và biến hòn đảo thành một trang trại nuôi cừu khổng lồ nhằm phục vụ cho mục đích tuyên bố chủ quyền của mình.
Thế rồi sau đó, vào năm 1859, khoảng 25 người Mỹ tìm đến vùng đất trên hòn đảo mà họ vẫn cho rằng là của họ, và đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy cả một bầy cừu tung tăng gặm cỏ ở đó cùng với những dấu hiệu rõ ràng cho thấy người Anh đã đến đây định cư.
Người Mỹ cũng không chịu kém cạnh, và họ quyết định dựng nhà định cư tại đây, khai phá dất đai, lập nên nông trại, vườn tược. Cư dân hai nước sinh sống trên hòn đảo này luôn dè chừng nhau với đôi mắt nghi ngờ và thù địch.
Dù không ưa gì nhau, song người Anh và người Mỹ vẫn chung sống hòa bình với nhau trên hòn đảo tranh chấp này, cho đến một ngày…
Điều gì xảy ra tiếp theo?
Ngày 15/6/1859, một người Mỹ tên là Lyman Cutlar phát hiện một con lợn đã phá hàng rào và đang dũi đất trong khu vườn của mình nên tức tối vác súng ra bắn chết nó. Tuy nhiên con lợn đó hóa ra là của Charles Griffin, một nhân viên của công ty Hudson Bay, người chuyên nuôi và thả rông lợn để chúng tự đi kiếm ăn khắp đảo.
Mỹ và Anh suýt nổ ra chiến tranh chỉ vì một con lợn (Ảnh minh họa)
Cutlar đề nghị bồi thường cho Griffin 10 USD vì đã bắn chết con lợn, tuy nhiên Griffin lại đòi 100 USD. Thấy đòi hỏi của Griffin quá cao, Cutler tuyên bố rằng con lợn kia đáng lẽ không được phá rào vào đất của anh ta để ăn khoai tây. Còn Griffin thì trả đũa bằng cách tuyên bố: “Anh mới là người phải để khoai tây tránh xa con lợn của tôi.”
Tranh cãi nổ ra quyết liệt và đến tai nhà chức trách Anh ở trên đảo. Lính Anh lập tức tới đòi bắt giữ Cutlar, và anh này gọi cứu viện từ lực lượng quân đội Mỹ. Nhận được lời cầu cứu, viên tướng hiếu chiến tên là William Harney của quân đội Mỹ đã đáp lại bằng cách cử một đại đội 66 lính Mỹ thuộc Trung đoàn bộ binh số chín tới đảo để giải cứu công dân của mình.
Sợ mất quyền kiểm soát hòn đảo, viên thống đốc Anh ở British Columbia cũng ra lệnh cho 2 tàu chiến tới áp sát đảo San Juan để đối chọi lại với lính Mỹ.
Đến ngày 10/8 năm đó, tổng cộng 461 lính Mỹ cùng 14 khẩu đại bác đã được triển khai tới cắm chốt trên đảo San Juan để chống lại 5 tàu chiến cùng với 2.140 lính thủy của Anh. Chẳng ai có thể nghĩ rằng một con lợn chết của người Anh lại có thể gây ra tình hình căng thẳng và có thể bùng nổ thành một cuộc chiến tranh quy mô lớn như thế này.
Tàu chiến Anh neo đậu sẵn sàng nã pháo lên đảo bất cứ lúc nào
Sau một thời gian gầm ghè nhau, quân Anh được lệnh tràn lên hòn đảo này và quét sạch toàn bộ lực lượng chiếm đóng của Mỹ. Viên đại úy George Pickett chỉ huy lực lượng đồn trú của quân đội Mỹ trên đảo thể hiện quyết tâm tử thủ bằng tuyên bố: “Chúng tôi sẽ biến hòn đảo này thành một Đồi Bunker thứ hai.” Nguy cơ nổ ra một cuộc chiến tranh toàn diện là rất lớn.
Tuy nhiên, đúng lúc này những cái đầu lạnh đã thắng. Các sĩ quan hải quân Anh từ chối không tuân theo lệnh đưa Thủy quân lục chiến Hoàng gia đổ bộ lên đảo nhằm tránh một cuộc đối đầu.
Về phần mình, chính phủ Mỹ lo ngại rằng những hành động của một nông dân giận dữ có thể dẫn tới một cuộc chiến tranh nên đã cử tướng Winfield Scott, Tham mưu trưởng Quân đội Mỹ tới để làm dịu tình hình. Sau khi xem xét tình hình, cả hai bên đều rút lại mệnh lệnh và yêu cầu binh sĩ tuân thủ chặt chẽ quy định chỉ được nổ súng khi bị tấn công.
Ai giành chiến thắng?
Không ai giành thắng lợi trong cuộc chiến này, vì đến tháng 9 năm đó,Mỹ và Anh quá mệt mỏi với tình trạng đối đầu đã thống nhất cùng quản lý quần đảo, chấm dứt một cuộc đối đầu quân sự mà thương vong duy nhất là một con lợn.
Trong suốt 12 năm sau đó, lực lượng quân sự đồn trú mang tính biểu tượng với khoảng 100 lính của cả 2 bên chung sống hòa bình trên hòn đảo này, thường xuyên tổ chức các cuộc thăm viếng lẫn nhau, thậm chí cùng nhau tổ chức tiệc ngoài trời.
Sau đó, Mỹ và Anh giao quyền phân xử hòn đảo tranh chấp cho một bên thứ ba trung lập: đó là vua Kaiser Wilhelm I của Đức. Rốt cuộc ông này đã quyết định có lợi cho Mỹ, và ngày nay quần đảo này là một phần của bang Washington.
_______________________
Mời bạn đón xem tiếp kỳ 3 vào tối 30/11/2013
Tin tức vòi nước lâm trường phát được tổng hợp từ trang tin 24h